Sưu tầm miễn phí, nhằm giúp cộng đồng có các thông tin có lợi cho sức khỏe ----- (Nếu Quý vị có bất kỳ phàn nàn nào về bản quyền, làm ơn báo lại thông qua mục Nhận xét ở dưới mỗi bài đăng. Quản trị blog sẵn sàng xem xét và gỡ bỏ bài đăng không phù hợp trong thời gian sớm nhất. Xin cám ơn!)
Tuổi 70 chúng tôi vào viện dưỡng lão để bớt phiền con, nào ngờ lại tìm thấy niềm vui tuổi già
Quyết định vào viện dưỡng lão, chỉ có người trong cuộc mới hiểu, đó không phải là bị bỏ rơi mà là lựa chọn bình yên của chính mình.
Quyết định vào viện dưỡng lão, chỉ có người trong cuộc mới hiểu, đó không phải là bị bỏ rơi mà là lựa chọn bình yên của chính mình.
Tôi năm nay 74 tuổi, vợ tôi 70. Cả đời hai vợ chồng lam lũ nuôi ba đứa con khôn lớn, dựng vợ gả chồng, cứ ngỡ về già sẽ có những ngày thong thả, yên bình bên con cháu.
Nhưng đời không như ta tính. Sau khi về hưu, tôi và bà nhà sống cùng con trai út. Con bé dâu hiền, lễ phép, nhưng tôi vẫn luôn thấy khoảng cách mơ hồ. Không phải con dâu ghét bỏ, mà là cái cảm giác mình đang ăn nhờ ở đậu trong chính nhà của con. Mỗi lần bà ấy dọn dẹp, tôi lóng ngóng muốn phụ mà lại sợ vướng. Con dâu nấu ăn, tôi nếm thử liền bị nhắc: "Bố để con làm, bố nghỉ ngơi đi ạ." Câu nói tưởng nhẹ, mà cứ khiến tôi thấy mình thừa thãi.
Bà nhà tôi cũng vậy. Ngày xưa tay chân thoăn thoắt, giờ già rồi, mỗi việc nhỏ cũng bị con dâu giành làm. Có hôm tôi nghe bà thở dài: "Già rồi, chỉ tổ phiền con." Rồi một lần, giữa bữa cơm, con trai tôi nói: "Bố mẹ có muốn sang nhà dưỡng lão Hoa Sen xem thử không? Ở đó sạch sẽ, có bác sĩ chăm, con cũng đỡ lo." Tôi lặng người. Chỉ vài năm trước, nghe chữ viện dưỡng lão là tôi nổi da gà. Ai lại muốn vào đó, khi con cái vẫn đầy đủ? Nhưng nhìn ánh mắt con trai vừa áy náy, vừa nhẹ nhõm tôi hiểu, chúng tôi đã thực sự trở thành gánh nặng trong lòng con.
Đêm ấy, tôi nằm quay mặt vào tường, nghe tiếng thở đều của vợ mà lòng nặng trĩu. Bà khẽ nói: "Hay là mình đi thật ông ạ. Ở đây con dâu nó phải gồng. Mình cũng chẳng thoải mái." Tôi không đáp, chỉ khẽ nắm tay bà. Đôi bàn tay ấy, từng gầy đi vì nuôi con, nay run run như muốn buông bỏ.
Ảnh minh họa.
Một tuần sau chúng tôi dọn đến viện dưỡng lão. Ngày đầu tiên, tôi thấy ngột ngạt lạ thường. Căn phòng sạch sẽ, có điều hòa, có giường riêng, nhưng lòng thì trống rỗng. Nhìn quanh toàn những mái đầu bạc. Tôi nhớ tiếng cháu bi bô, nhớ tiếng con dâu nấu ăn trong bếp, nhớ cả tiếng con trai khép cửa mỗi sáng đi làm.
Nhưng rồi mọi thứ bắt đầu đổi khác. Bà nhà tôi nhanh chóng làm quen với nhóm các cụ cùng phòng. Mỗi sáng, họ tập dưỡng sinh, rồi cùng nhau trồng rau, cắm hoa. Có hôm tôi thấy bà cười khanh khách khi nói chuyện với cụ Tư hàng xóm điều mà ở nhà tôi hiếm thấy từ lâu. Còn tôi được bác sĩ hướng dẫn tập phục hồi khớp gối, có cụ ông rủ đánh cờ, có người kể chuyện lính năm xưa, mà nghe lại thấy mình trẻ ra. Chiều chiều, viện mở loa phát nhạc Trịnh, cả đám cụ tụm lại hát theo. Hóa ra tuổi già không chỉ là chờ ngày yếu đi mà là cơ hội sống lại những điều từng bỏ lỡ.
Một lần, con trai và con dâu đến thăm, mang theo cháu nội. Thấy chúng tôi tươi tắn, vui vẻ, con trai khẽ nói: "Bố mẹ ở đây có vẻ hợp quá. Con cứ lo bố mẹ buồn." Tôi cười, đáp: "Ở đây bố mẹ không buồn đâu. Còn con, sống nhẹ lòng là được." Tôi nói vậy không phải trách, mà là thật lòng. Ở tuổi này chúng tôi không cần ở gần con cái để cảm thấy được yêu. Chỉ cần biết chúng bình an, biết mình vẫn còn giá trị, vẫn tự lo được cho nhau thế là đủ.
Giờ mỗi sáng vợ chồng già chúng tôi lại ngồi uống trà dưới giàn hoa giấy của viện. Gió lùa qua tóc, nghe mùi sương và nắng hòa quyện, tôi bỗng thấy nhẹ nhõm như được trở lại tuổi trung niên khi mọi lo toan còn nằm phía trước. Tôi từng nghĩ vào viện dưỡng lão là dấu chấm hết của tuổi già, là sự cô đơn. Nhưng giờ, tôi mới hiểu đôi khi, lùi một bước lại là cách để con cái được sống thanh thản và để mình sống lại thật sự.
Chúng tôi không bị bỏ rơi. Chúng tôi chỉ chọn một cuộc sống khác, yên tĩnh, chủ động và đủ đầy. Ở tuổi này tìm được niềm vui mỗi ngày đã là hạnh phúc.
Hai thứ rau vừa ngon bổ rẻ, ít nhiễm thuốc sâu nhất chợ, cái số 1 ở quê mọc um tùm chỉ việc cắt bán
Một số loại rau quen thuộc ở nước ta vừa ngon vừa rẻ lại ít nhiễm dư lượng thuốc trừ sâu, các bà nội trợ có thể yên tâm bổ sung cho bữa ăn gia đình.
Lá mơ ví như loại "kháng sinh tự nhiên"
Lá mơ có nhiều lợi ích cho sức khỏe. Ảnh minh họa.
Một số loại rau rất quen thuộc đối với người Việt, chúng mọc dại khắp nơi nhưng không nhiều người thích món ăn từ loại rau này, trong khi đó theo các chuyên gia, loại rau này có nhiều lợi ích cho sức khỏe.
Lá cây mơ lông được ví như loại "kháng sinh tự nhiên" nên được nhiều người lựa chọn chế biến món ăn.
Cây mơ lông là một loại thân leo mọc phổ biến ở khắp các vùng miền. Lá mơ lông vốn là một loại rau gia vị được ăn kèm với nhiều món ăn khác nhau và cũng là thảo dược quý chữa bệnh.
Lá mơ ở Việt Nam còn được gọi là lá mơ tam thể hay lá mơ lông mèo, là loại rau gia vị quen thuộc trong bữa cơm của người Việt Nam. Mỗi mặt lá có màu sắc khác nhau, mặt trước màu xanh lá, còn mặt sau màu tím nhạt.
Mơ lông còn có tên khác là mơ tam thể, dây mơ lông, dây mơ tròn, ngưu bì đống (tên Trung Quốc). Tên khoa học Paederia tomentosa L. thuộc họ Cà phê Rubiaceae. Cây mơ tam thể là một thứ cây leo, lá mọc đối, hình trứng hay mác dài, gốc lá tròn hay hình tim, cuống dài, mặt lá hay bị nấm Aecidium paederiae ăn hại.
Cây mơ lông mọc hoang ở những hàng rào, nhiều nơi trong nước ta. Không chỉ mang đến hương vị thơm ngon, lá mơ lông còn ẩn chứa vô vàn lợi ích sức khỏe ít người biết đến.
Loại lá này chứa các enzym giúp tăng tiết dịch vị, cải thiện quá trình tiêu hóa thức ăn, giảm các triệu chứng đầy hơi, khó tiêu, chướng bụng. Do có tính kháng khuẩn và sát trùng cao, vì thế mơ lông không chỉ đơn thuần là một loại rau mà còn được mệnh danh là "thần dược" chữa bệnh tiêu chảy và các bệnh khác.
Các hoạt chất trong lá mơ lông có tác dụng kháng viêm, bảo vệ niêm mạc dạ dày, hỗ trợ điều trị và ngăn ngừa viêm loét dạ dày tá tràng. Loại thảo mộc này còn có tác dụng làm giảm co thắt ruột, giúp cải thiện các triệu chứng của bệnh viêm đại tràng.
Bên cạnh đó, lá mơ lông chứa nhiều hợp chất chống viêm giúp giảm viêm khớp, giảm sưng tấy, từ đó giảm đau nhức hiệu quả. Mơ lông được nhiều người cho là vị thuốc "cứu tinh" cho các bệnh đau nhức xương khớp ở người già.
Lá mơ lông đồng thời cung cấp các khoáng chất thiết yếu như canxi, kali, magie, mangan,... cần thiết cho quá trình tái tạo sụn khớp, giúp khớp vận động linh hoạt hơn.
Nghiên cứu chứng minh rằng lá mơ lông chứa nhiều hợp chất chống viêm, kháng khuẩn như flavonoid, polyphenol, giúp giảm viêm họng, ho, sổ mũi, các triệu chứng thường gặp của bệnh cảm lạnh.
Lá mơ lông cũng có thể giúp tăng cường hệ miễn dịch, chống lại các tác nhân gây bệnh như virus, vi khuẩn, từ đó giúp cơ thể nhanh chóng phục hồi khi bị sốt, cảm lạnh. Các chất kháng khuẩn trong lá mơ lông giúp tiêu diệt vi khuẩn gây sâu răng, viêm lợi, giảm nguy cơ nhiễm trùng. Nước sắc từ lá mơ lông có tác dụng sát trùng, khử mùi hôi miệng hiệu quả.
Lá mơ là loại rau dễ tìm, thậm chí mọc dại nhiều nên không lo bị phun hóa chất hay thuốc trừ sâu.
- Mẹo hay trị bệnh đau dạ dày bằng lá mơ: Chuẩn bị 20 – 30g lá, rửa sạch rồi giã lấy nước cốt uống hết 1 lần. Áp dụng hàng ngày cho đến khi giảm triệu chứng.
- Chữa ăn không tiêu dẫn đến đau tức ở vùng thượng vị: Chuẩn bị 30 – 60g thân và rễ tươi rồi sắc nước uống làm 3 lần. Sử dụng mỗi ngày 1 thang đến khi khỏi bệnh.
- Chữa ăn uống lâu tiêu: Chuẩn bị 1 nắm lá mơ lông rồi rửa sạch với nước muối, sau đó ăn sống kèm với thịt cá trong bữa ăn hoặc giã lấy nước cốt uống. Duy trì liên tục vài ngày sẽ thấy cải thiện triệu chứng.
Rau đay được ví tốt như "nhân sâm" không phải ai cũng biết
Ăn rau đay thường xuyên rất tốt cho sức khỏe.
Cây rau đay tên khoa học là Corchorus olitorius, được xếp vào họ đay (Tiliaceae), là loại rau ăn lá, được trồng và thu hoạch quanh năm.
BSCKI Nguyễn Trần Như Thuỷ, Bệnh viện Đại học Y Dược Tp.HCM – Cơ sở 3 chia sẻ với VTC News rau đay không chỉ là món thực phẩm bổ dưỡng ngon miệng mà còn chứa đựng những công dụng tốt cho sức khỏe.
Theo đông y, rau đay vị cay, tính lạnh, không độc, công dụng giải nhiệt, nóng trong, nhuận tràng, tiêu đàm, cảm nắng, tẩm bổ, giải nhiệt, lợi tiêu hóa, nhuận tràng, lợi tiểu, lợi hô hấp, tiêu đờm, kháng viêm, cầm máu, lợi sữa… và nhiều công dụng khác với sức khỏe.
Rau đay có tác dụng tẩm bổ, giải nhiệt, lợi tiêu hóa, nhuận tràng, lợi tiểu, lợi hô hấp, tiêu đờm, kháng viêm, cầm máu, lợi sữa và an thai. Theo các sách cổ phương, rau đay có thể được sử dụng làm thuốc chữa trúng nắng, phòng ngừa say nắng, trị táo bón, bí tiểu, tiểu buốt, tiểu rát, tiểu ra máu, chữa ho ra máu, nôn ra máu. Với bà mẹ mang thai và cho con bú, món ăn có rau đay tác dụng an thai và lợi sữa giúp sữa về nhiều hơn và nhanh hơn.
Theo các nghiên cứu hiện đại về thực vật học, dược tính học, rau đay là loại rau tương đối giàu chất dinh dưỡng như sắt, leucine, threonine, lysine, vitamin C, Vitamin K, Vitamin B6, Vitamin A, đồng, Polysaccharid, Sucrose, Inositol.
Mặc dù rau đay giàu dinh dưỡng nhưng những người dễ bị tiêu chảy, dễ lạnh bụng không nên ăn nhiều và liên tục rau đay. Khi rửa rau, không nên làm dập rau, hạn chế vò rửa quá kỹ làm mất chất nhầy từ rau và các vitamin, khoáng chất trong rau.
Người khỏe mạnh nên ăn lượng rau đay vừa phải, khoảng 2-5 lần/tuần giúp thúc đẩy nhu động đường ruột và giúp đi tiểu dễ dàng. Tuy nhiên, ăn quá nhiều rau đay có thể gây khó tiêu, nên người đang bị bệnh đường tiêu hóa không nên ăn quá nhiều.
Lưu ý trẻ nhỏ dưới 5 tuổi không ăn quá nhiều rau đay, vì điều này gây cản trở sự hấp thu canxi và kẽm trong cơ thể, ảnh hưởng đến sự phát triển xương và trí não.
"Ngồi trên đống vàng" nhờ phát minh mã QR, vì sao vị kỹ sư Nhật Bản này lại cho cả thế giới dùng miễn phí?
Ít ai biết rằng, phát minh mang tính cách mạng này đến từ một kỹ sư trầm lặng người Nhật, người đã ra quyết định táo bạo: Tặng không mã QR cho nhân loại.
Từ những quán trà đá vỉa hè đến các trung tâm thương mại sầm uất, từ tờ khai y tế trong dịch bệnh đến việc truy xuất nguồn gốc một trái cây, ô vuông đen trắng nhỏ bé mang tên mã QR đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống hiện đại của người Việt Nam và toàn thế giới.
Nhưng ít ai biết rằng, đằng sau phát minh mang tính cách mạng này là câu chuyện về một kỹ sư trầm lặng người Nhật, những ván cờ vây giờ nghỉ trưa, một khoảnh khắc "eureka" trên tàu hỏa, và một quyết định kinh doanh táo bạo đã tặng không công nghệ này cho nhân loại.
Đây là hành trình của Masahiro Hara và mã QR – câu chuyện về cách một giải pháp cho nhà máy ô tô đã thay đổi cách chúng ta kết nối với thế giới.
Người đàn ông đứng sau mã QR
Masahiro Hara
Masahiro Hara, sinh ngày 8/8/1957 tại Tokyo, là kỹ sư của Denso Wave (công ty con của Toyota) và được thế giới công nhận là "cha đẻ của mã QR". Thật trùng hợp, ngày sinh của ông, 8/8, sau này cũng được chọn làm ngày đặt tên cho mã QR.
Khi mới gia nhập NIPPON DENSO (nay là DENSO), Hara là một kỹ sư phần cứng chuyên về mạch analog. Sự nghiệp của ông có lẽ đã đi theo một hướng hoàn toàn khác nếu không có một cuộc đối thoại định mệnh.
Người sếp đã hỏi liệu ông có thể làm việc với phần mềm không. Khi Hara từ chối với lý do "tôi là nhà thiết kế phần cứng", ông đã nhận được một câu trả lời thẳng thắn nhưng đầy tầm nhìn: "Trong 10 năm nữa, chúng ta sẽ ở trong thời đại của máy tính, và chúng ta sẽ không cần một người không thể làm phần mềm".
Câu nói này không chỉ là một mệnh lệnh mà còn là một lời tiên tri về sự chuyển dịch của toàn bộ ngành công nghiệp. Nó đã trở thành một cú hích cực lớn, buộc Hara phải thoát ra khỏi vùng an toàn của mình.
Kết quả là, ông đã bí mật và chăm chỉ tự học phần mềm. Quyết định này không chỉ cứu vãn sự nghiệp mà còn trang bị cho ông bộ kỹ năng liên ngành thiết yếu để sau này có thể phát minh ra mã QR.
Vào thập niên 90, ngành công nghiệp Nhật Bản đang trong giai đoạn chuyển mình mạnh mẽ từ sản xuất hàng loạt sang sản xuất linh hoạt, đa dạng chủng loại với số lượng nhỏ. Đây là thời kỳ mà hệ thống sản xuất "Just-in-Time" và phương pháp Kanban của Toyota được đẩy lên đỉnh cao, đòi hỏi việc theo dõi từng linh kiện phải đạt đến mức độ chi tiết và chính xác tuyệt đối.
Nghịch lý thay, chính hệ thống được thiết kế để tối ưu hóa hiệu quả này lại làm bộc lộ sự kém hiệu quả của công nghệ mã vạch truyền thống. Mã vạch, một công nghệ mã hóa một chiều, đã tạo ra một "nút thắt cổ chai" thông tin, đi ngược lại triết lý "luồng chảy" của Kanban.
Những hạn chế "chết người" của mã vạch
Công nghệ mã vạch, vốn là một cuộc cách mạng vào những năm 70, đã trở nên lỗi thời trước yêu cầu mới. Những hạn chế của nó ngày càng bộc lộ rõ trong môi trường sản xuất của Toyota.
Với dung lượng thấp, mỗi mã vạch chỉ có thể lưu trữ khoảng 20 ký tự chữ và số. Con số này là quá ít ỏi để chứa đựng các thông tin chi tiết cần thiết như lịch sử sản xuất, ngày vận chuyển, hay số lô hàng.
Để bù đắp cho dung lượng thấp, công nhân phải dán và quét nhiều mã vạch cho cùng một bộ phận. Tình hình trở nên nghiêm trọng đến mức một công nhân có thể phải quét tới 1.000 mã vạch mỗi ngày. Công việc quét mã tốn nhiều thời gian hơn cả việc sản xuất, một điều phi lý trong một hệ thống đề cao hiệu suất như Toyota.
Mã vạch cũng rất nhạy cảm với bụi bẩn, dầu mỡ và các vết xước. Trong môi trường công nghiệp, một khi bị bẩn, chúng trở nên không thể đọc được, gây gián đoạn toàn bộ dây chuyền sản xuất.
Vì là mã 1 chiều, mã vạch phải được quét theo một hướng nhất định (từ trái sang phải), gây bất tiện khi sản phẩm được đặt ở các vị trí và góc độ khác nhau.
Năm 1992, Masahiro Hara được giao nhiệm vụ phát triển một máy quét mã vạch nhanh hơn. Tuy nhiên, với tư duy của một người đã tự trang bị kiến thức cả về phần cứng và phần mềm, ông nhanh chóng nhận ra vấn đề không nằm ở máy quét, mà ở chính bản chất của công nghệ mã vạch.
Ông đã định nghĩa lại vấn đề: gốc rễ không phải là tốc độ quét mà là băng thông thông tin của mã vạch quá hẹp. Dù máy quét có nhanh đến đâu, việc phải quét 10 lần vẫn chậm hơn quét 1 lần. Giải pháp thực sự không phải là tăng tốc độ truyền, mà là tăng lượng dữ liệu có thể truyền trong một lần.
Từ đó, ông quyết định phải phát triển một loại mã 2 chiều hoàn toàn mới: nhỏ gọn hơn, chứa được nhiều thông tin hơn (bao gồm cả ký tự Kanji và Kana phức tạp của Nhật), và quan trọng nhất là phải đọc được ở tốc độ cao.
Khoảnh khắc từ bàn cờ vây
Ý tưởng nền tảng cho cấu trúc của mã QR đến từ một nơi không ai ngờ tới: bàn cờ vây. Trong giờ nghỉ trưa, khi đang chơi cờ, Hara nảy ra suy nghĩ về việc sắp xếp các ô vuông đen trắng trên bàn cờ để mã hóa thông tin một cách dày đặc và hiệu quả. Cấu trúc ma trận của bàn cờ đã trở thành tiền thân cho cấu trúc 2 chiều của mã QR.
Tuy nhiên, thách thức lớn nhất của các mã 2D thời đó là tốc độ đọc rất chậm. Máy quét thường bị "bối rối" và mất nhiều thời gian để xác định vị trí của mã nếu có các hình ảnh hoặc ký tự khác xuất hiện xung quanh.
Giải pháp cho bài toán này lại đến vào một ngày nghỉ, khi Hara đang uống bia và nhìn ra ngoài cửa sổ tàu hỏa. Ông nhận thấy một tòa nhà có sự sắp xếp các ô cửa sổ rất độc đáo và khác biệt.
Tưởng như đã lâm vào bước đường cùng, Honor nhanh chóng thoát khỏi cơn bĩ cực bằng cách lột xác thành một thực thể hoàn toàn mới. Nhưng thành công hay không chuyện còn xa.
Khoảnh khắc đó đã lóe lên trong đầu ông ý tưởng về một "dấu hiệu độc nhất" để máy quét có thể ngay lập tức nhận ra "Đây là một mã QR". 2 Đó chính là nguồn gốc của ba ô vuông định vị đặc trưng ở ba góc của mã QR. Thiết kế thiên tài này cho phép mã được quét chính xác và nhanh chóng từ bất kỳ góc độ nào, một ưu điểm vượt trội hoàn toàn so với mã vạch.
Để máy quét có thể phân biệt được đâu là vùng dữ liệu, đâu là vùng định vị, nhóm của Hara cần tìm ra một tỷ lệ đặc biệt giữa các vùng đen và trắng trong các ô định vị. Họ bắt tay vào một công việc tỉ mỉ đến khó tin: đo lường tỷ lệ của vô số ký tự và hình ảnh trong cuộc sống hàng ngày, từ báo chí, tạp chí đến các loại tài liệu khác.
Quá trình này vô cùng gian nan. Hara thừa nhận đã sống trong sự nghi ngờ mỗi ngày, không biết liệu một tỷ lệ như vậy có thực sự tồn tại hay không. Đỉnh điểm của thử thách là khi ông cho máy tính chạy phân tích liên tục suốt mùa hè, dẫn đến việc máy bị treo và xóa sạch toàn bộ dữ liệu mà nhóm đã dày công thu thập.
Nhưng họ không bỏ cuộc. Sau sáu tháng ròng rã, họ đã tìm ra "tỷ lệ vàng": 1:1:3:1:1. Hara khẳng định rằng nếu không có tỷ lệ này, sẽ không có mã QR. Tỷ lệ này cực kỳ hiếm gặp trong tự nhiên và các thiết kế nhân tạo, giúp máy quét không bao giờ bị nhầm lẫn.
Bên cạnh đó, xuất phát từ sự thấu hiểu sâu sắc bối cảnh sử dụng thực tế – nhà máy sản xuất đầy dầu mỡ và va đập – Hara và nhóm đã tích hợp một vũ khí bí mật: cơ chế sửa lỗi Reed-Solomon.
Cơ chế này cho phép mã QR vẫn có thể đọc được chính xác ngay cả khi bị hư hại hoặc che khuất tới 30% bề mặt. Họ không chỉ thiết kế một phương tiện lưu trữ dữ liệu, họ thiết kế một công cụ đáng tin cậy.
Chính triết lý "thiết kế cho sự không hoàn hảo" này đã vô tình mang lại cho mã QR sức sống mãnh liệt khi nó bước ra thế giới thực, nơi một mã QR in trên poster bị rách nhẹ hay trên một cốc cà phê bị ướt vẫn có thể hoạt động hoàn hảo.
Món quà vô giá cho thế giới
Năm 1994, mã QR chính thức ra đời. Với những ưu điểm vượt trội, Denso Wave hoàn toàn có thể biến nó thành một "con gà đẻ trứng vàng" bằng cách thu phí bản quyền trên mỗi lần sử dụng. Nhưng họ đã làm điều ngược lại.
Ngay từ đầu, Denso Wave đã quyết định sẽ công khai các thông số kỹ thuật của mã QR để bất kỳ ai cũng có thể sử dụng miễn phí. Họ vẫn giữ quyền sáng chế nhưng tuyên bố sẽ không thực thi chúng. Điều này có nghĩa là các công ty trên toàn thế giới có thể tự do tạo ra các ứng dụng và máy quét mã QR mà không cần trả một xu phí bản quyền hay lo sợ bị kiện tụng.
Quyết định này xuất phát từ nhiều lý do sâu sắc. Trước hết, nó tôn trọng ý định của chính những nhà phát triển: Hara và nhóm của ông muốn phát minh của mình được sử dụng bởi càng nhiều người càng tốt. Quan trọng hơn, Hara hiểu rằng một mã dù tốt đến đâu cũng sẽ trở nên vô dụng nếu không có một hệ sinh thái hỗ trợ. Bằng cách "cho không", họ đã khuyến khích hàng trăm công ty khác cùng tham gia xây dựng cơ sở hạ tầng (máy quét, phần mềm, ứng dụng) xung quanh mã QR.
Xiaomi gây bất ngờ khi mang đến một thiết bị cận cao cấp được đánh giá rất cao ở camera, độ hoàn thiện và hiệu năng, trong khi có mức giá dễ chịu.
Đây là một nước cờ kinh doanh thiên tài, được truyền cảm hứng từ triết lý cờ vây mà Hara yêu thích: "Nếu bạn quá tham lam, bạn sẽ thua." Ông tin rằng nên "nhường một chút cho đối thủ và nhận lại nhiều hơn một chút". Denso Wave đã "nhường" đi phí bản quyền để "nhận lại" một thứ vô giá: một tiêu chuẩn toàn cầu.
Hành động này đã chủ động kiến tạo nên một hiệu ứng mạng lưới mạnh mẽ. Việc loại bỏ rào cản chi phí đã kích hoạt một vòng lặp tích cực: nhiều người dùng hơn dẫn đến nhiều nhà phát triển ứng dụng hơn, từ đó tạo ra nhiều ứng dụng hữu ích hơn, và lại thu hút thêm nhiều người dùng mới. Đồng thời, đây cũng là một nước cờ phòng thủ bậc thầy.
Bằng cách nhanh chóng biến mã QR thành một tiêu chuẩn mở và miễn phí, Denso Wave đã khiến cho việc phát triển một mã 2D cạnh tranh, độc quyền trở nên vô nghĩa. Bất kỳ công ty nào muốn tham gia thị trường đều sẽ có xu hướng chọn giải pháp miễn phí và không có rủi ro pháp lý. Nhờ vậy, mã QR đã trở thành một "mã công cộng" (public code), một di sản chung được cả thế giới tin tưởng và sử dụng.